Đan co mình trên chiếc xe exciter hun hút lao đi trong đêm đông lạnh. Vòng tay hờ hững đặt ngang eo chàng trai phía trước, không xiết chặt cũng chẳng buông lơi. Gió lạnh lẽo lùa vào khoảng không giữa họ. Đan bỗng thấy tim mình hoang vắng quá. Trời phía trước là những khoảng đen bất tận. Đan và anh đã đi qua biết bao ngày ngọt ngào tươi sáng. Hạnh phúc quá chăng để chẳng bao giờ kịp lường trước sẽ có những ngày như hôm nay. Mệt mỏi, chán nản sau 4 năm yêu nhau. Hết yêu hay chỉ là nhất thời? Đan thấy nước mắt mình chực trào ra, cô đưa tay cắn chặt môi. Tự làm đau mình để ngăn bản thân làm những điều điên cuồng. Huy vẫn im lặng. Có phải cảm giác trong anh lúc này cũng giống cô?
- Em muốn nói chuyện?
- Chuyện gì giờ này nữa! Đi cả tối rồi. Mai anh còn thi!
- Em muốn nói chuyện!
Đan lặp lại, nhấn mạnh hơn vào từ “muốn” bằng giọng mệt mỏi nhưng kiên nhẫn.
- Thôi được rồi, em nói đi.
- Hoặc cùng cố gắng vượt qua hoặc …dừng lại! Em không thể đi bên anh mà chỉ nghe tiếng anh thở dài, mệt mỏi, chán nản! Anh ngán đi với em đến vậy sao?
Em yêu anh, được không? - TruyenVn.TK
Những từ cuối cùng Đan bật ra khó nhọc lắm. Tình yêu của cô, ba năm đại học với biết bao kỉ niệm không thể xóa nhòa. Cô đã yêu “Anh” bằng tất cả những non nớt ngây thơ của cô gái năm nhất, bằng tất cả mạnh mẽ phá cách của cô gái năm hai và chín chắn hơn, dịu dàng hơn của thì hiện tại. Vậy mà…
- Thứ 2. Anh chọn giải pháp thứ 2
- Anh….
Đan không nghe được tiếng Ừ khẽ lắm mà cũng sắt đá lắm từ Huy, không nghe được chính miệng mình đang lặp lại những từ ấy. Cô chỉ nghe gió lùa vào tóc, len vào tai, chảy thẳng vào tim. Lạnh toát. Nước mắt nghẹn lại. Cắn chặt tay, thật đau để không khóc hoặc ít ra không thấy mình đang khóc. Mất thật rồi. Anh rời xa cô thật rồi. Đan thấy tim mình giật lên từng hồi, nghẹn lại. Khó thở quá.
Đan nằm lặng trên giường hồi lâu, như bất động, mắt mải miết nơi những ngôi sao trên trần nhà do chính tay Huy hì hục trang trí, nước mắt cứ thản nhiên chảy ướt đẫm gối, giống như đó là thứ duy nhất cử động trên gương mặt. Nhưng hình như Đan không quan tâm đến điều đó. Ngay cả đến lý do anh ra đi, Đan cũng không quan tâm nữa. Bởi vì cuối cùng cũng chỉ bởi “ Hết Yêu” bởi vì cuối cùng thì cô cũng mất anh mà thôi. Đào bới thêm vào một kết thúc không đẹp chỉ làm tổn thương thêm mối tình bao năm qua cô gìn giữ, nâng niu. Đan không muốn nghĩ nữa.
- Mày tỉnh lại đi! Tiếc gì thứ đàn ông đấy!
Ào… Cả một gáo nước to đùng tát lên mặt cô, lực mạnh và rát. Đan im lặng, nhắm mắt rồi liếm môi. Nước mắt được dịp ào ra, mọi uất ức được đà nấc lên thành tiếng trên vai Thư.
- “ Thôi, sắp tận thế rồi. FA đi mà còn xõa”.
Đan dù đang buồn không nhúc nhích cũng không thể không suýt cười vì lời động viên của con bạn chí cốt.
2h15 phút đêm, Đan ngồi trước bàn máy tính, hướng mắt ra xa xa nơi những cơn mưa cuối mùa đang rả rich rơi. Những hạt mưa bay bay chạm nhẹ vào ánh sáng nhẹ buông nơi chiếc đèn cao áp bên đường. Những hạt mưa nhuộm vàng như những hạt bụi hiếm hoi giữa trời đêm. Mắt Đan lướt lên list bạn bè, nick chat của Huy im lìm, hằn rằng anh đang tránh cô. Đan cầm chiếc điện thoại, di đi di lại muốn gửi một tin nhắn đến “ Anh Yêu”, cô chạm nhẹ vào số điện thoại anh. Cuộc gọi đến vẫn tiếp tục. Đan nhắm mắt, ghìm tay mình lại. Để cho tim mình đau. Để sau bao nhiêu ngày xa anh, lại được chiều chuông bản thân mình bên anh. Thèm anh, thèm yêu, thèm được quan tâm anh. Ngày nào cũng vậy, sáng nào tỉnh dậy cô cũng muốn được gọi anh dậy, trưa nào cũng muốn mang cơm cho anh và đêm nào cũng muốn qua webcam được biết anh đã yên giấc.
“ Mày sinh ra là để yêu. Không yêu chắc mày chết mất. Thôi kiếm anh khác đi”. Thư đã từng bảo Đan vậy. Với Trang một phút không được quan tâm đến anh, không được yêu thương anh, giống như dài một thế kỉ vậy. Có phải bởi vậy mà anh rời xa cô, có phải bởi vậy mà anh ngột thở trong tình yêu của cô. Đan chạm tay vào ô cửa sổ, vuốt những hạt mưa nhỏ bay bay từ bên ngoài. Không chạm đến, cũng không muốn chạm đến những mong mạnh, dễ vỡ ấy. Như chính trái tim mình , lúc này cô muốn vỗ về, muốn nâng niu nó quá.
Huy không nghe máy. Tiếng nhạc chờ vang lên đều đều rồi ngưng hẳn. Đan không cố bấm máy thêm lần nữa. Cô thấy lòng nhẹ tênh như những hạt mưa bụi khẽ bay ngoài kia. Mong manh quá
Đan lặng lẽ xoay về phía màn hình máy tính.Viết 1 dòng status dài ngoằng:
“Tuyển” Trai’ trước tận thế!
Tiêu chuẩn một: Bất cần
Tiêu chuẩn hai: Cao
Tiêu chuẩn ba: Đi exciter”
Bên cạnh rất nhiều bình luận có ý khích bác kiểu: Điên tình rồi, Hội chứng bị bồ đá đây mà, Dân tình rủ nhau tìm người yêu chống tận thế nhỉ?
“ Nếu anh có đủ các tiêu chuẩn trên thì sao, cô gái”?
“ Thì inbox”
Đan cười! Đan của bây giờ đã chẳng còn để ý đến mọi lời khích bác, bất cứ ai nói gì đi nữa cũng chẳng quan trọng bằng những việc cô muốn làm cho bản thân mình. Tận thế, Đan không tin nhưng trái tim cô thèm một chút vui tươi mới mẻ thì cô biết, hiểu và rất tin.
“Anh” bắt đầu câu chuyện trước:
- Yêu nhé?
- Ừ yêu!
- Yêu nhanh không tận thế mất!
- Ừ! Ngay và luôn!
Đan không lật lại profile chàng trai ấy, điện thoại cũng chỉ lưu 1 tiếng “Anh” đầy chênh vênh. Cô cất giấu chàng trai đó cho riêng mình hay thật ra đang che giấu cả chính bản thân mình. Những tin nhắn vẫn gửi hàng ngày như rằng họ đã yêu nhau. Bắt đầu bằng sự đáp lại thờ ơ ầm ờ cho đến ngày càng có nội dung hơn. Đan mặc kệ tất cả, mặc kệ và thả nổi cả cảm xúc của bản thân. Yêu hay không yêu với Đan lúc này không còn quan trọng nữa. Chỉ thấy bản thân cần yêu và cần phải quan tâm ai đó như thói quen vậy. Không Huy thì một ai khác là ai đi nữa cũng không còn quan trọng.
- Nếu anh yêu em thật thì sao?
- Thì… chia tay!
- Nếu không tận thế thật thì sao?
- Chia tay!
“Anh” tắt yahoo cái phụt, dòng trạng thái vẫn treo lơ lửng trước mắt Đan: Tình yêu ơi! Ngủ thôi nào:* từ ban nãy. Cô thấy tim mình lặng thinh, không một chút lay động. Cô không ảo vọng vào thứ tình yêu dễ dãi này càng không mong trái tim mình rung động lần nữa để bị tổn thương thêm. Nó đã quá yếu đuối rồi. Những vết thương chưa lành được mơn trớn bằng những tình cảm khác khi mất đi càng dễ yếu đuối mà thôi.
Home | Lượt Xem: 1/ |